Bây giờ thì tôi đã nghỉ thật, nghỉ mãi mãi. Bản kế hoạch dự án về máy chạy bộ điện đài loan sắp tới chưa hoàn thành, trong máy tính còn thiết kế đang dang dở, việc liên hệ với MC và diễn viên chưa đâu vào đâu,… Tôi chết rồi, sẽ có người khác thay tôi hoàn thành những máy chạy bộ điện giá rẻ công việc ấy. Bởi vì tôi cũng chẳng là gì trong cuộc đời này.Nhớ lại tối hôm qua, trời mưa tầm tã. Hà Nội ngập đến bắp chân. Tôi đợi anh ta trong một quán cà phê gần công ty, gần 11 giờ tối vẫn chưa thấy anh ta tới đón.

Lần bắt máy gần nhất, anh ta nói vẫn đang thiết kế nốt sản phẩm hay nơi bán máy chạy bộ để mai giao cho khách hàng. Sau đó tôi có gọi thêm vài lần, anh ta đều không bắt máy. Những tiếng tút dài tưởng như vô tận khiến tôi cảm thấy đau đầu kinh khủng. Tôi nhắn lại một tin - Anh không cần đến đón em nữa, em tự về - , rồi đi ra khỏi quán cà phê. Tôi cứ như vậy bước ra ngoài mua ngay máy chạy bộ giảm cân , hòa mình vào cơn mưa xối xả. Trong tích tắc, tôi ướt sũng và rét run. Tôi không mua một chiếc ô, dù cửa hàng tạp hóa cách đấy vài bước chân. Tôi cũng không gọi taxi dù có cả hàng taxi dài trước mặt, chỉ cần giơ tay ra là có người đưa tôi về tận nhà.



Đây là sự giận dỗi của tôi. Giống như ngày nhỏ, mỗi khi dỗi, tôi lại bỏ ăn, bố mẹ sẽ hết lời ngọt ngào mà dỗ dành tôi. Bây giờ, tôi cũng đang dỗi, tôi cũng không biết mua máy chạy bộ điện ở đâu mình mong chờ điều gì? Anh ta sẽ đột nhiên xuất hiện, bọc tôi vào trong chiếc áo của anh ấy rồi xin lỗi rối rít? Nhưng anh ta làm gì có ở đây, tôi diễn cảnh này cho ai xem cơ chứ? Tôi vừa đi vừa tự cười bản thân mình ngu ngốc. Nước mưa chảy vào miệng đắng đến kì lạ.Bỗng dưng một loạt câu hỏi về máy chạy bộ điện dưới 10 triệu chạy qua trong đầu tôi: Liệu anh ta đã liên lạc với tôi chưa? Anh ta sẽ lo lắng khi tôi không nghe máy chứ? Anh ta có chạy vội tới nhà tôi hay không? Anh ta sẽ cảm thấy như thế nào khi thấy tôi đã chết rồi?

Tôi bước nhanh về nhà, một tia hi vọng bắt đầu nhen nhóm mua máy chạy bộ hãng nào tốt trong tôi.Và cũng nhanh chóng vụt tắt. Chiếc điện thoại im lìm, không một tin nhắn đến, không một cuộc gọi nhỡ. Tôi như tan ra thành một đống bọt khí nhày nhụa dưới nền nhà. Tôi ngồi xuống, ôm lấy đầu gối, ước gì mình có thể ngủ thiếp đi, ngủ mãi mãi. Tại sao linh hồn máy chạy bộ nhỏ gọn tôi vẫn còn vất vưởng ở đây? Tại sao chưa tan biến? Tôi đâu còn gì lưu luyến thế gian này.