Real Madrid có thể sẽ sớm chia tay Cristiano Ronaldo, tay săn bàn kỷ lục của CLB và đã giúp mang về 4 chức vô địch Champions League trong 5 năm. Alfredo Di Stefano đã 5 lần vô địch Cúp C1 liên tiếp cho Real ở nửa cuối thập niên 1950, và đến nay chỉ có Ronaldo là gần sánh bằng bậc tiền bối về khả năng mang lại cho Real chiếc cúp vô địch danh giá nhất châu Âu.



Ronaldo sẽ sớm gia nhập Juventus ngay sau một chức vô địch Champions League cho Real Madrid?
Ronaldo phải chăng đã no nê thành công ở Real và cảm thấy đã đến lúc tìm thử thách mới? Hay anh vẫn để bụng chủ tịch Florentino Perez về những bất đồng giữa hai người? Hay Ronaldo tự cảm thấy chu kỳ thành công của Real đã chấm dứt và quyết định dang ky 188bet chọn một bến đỗ tiếp tục cho phép anh đoạt những danh hiệu mới?
Real Madrid đã được bình chọn là CLB vĩ đại nhất của thế kỷ XX và danh xưng đó cũng không phải là không xứng đáng, khi trong suốt nửa sau của thế kỷ trước họ đã có dưới trướng hàng loạt danh thủ hàng đầu thế giới. Đến ngày nay Real vẫn là đội bóng của những ngôi sao, họ vẫn là “Los Galacticos” ngay cả khi chủ tịch Perez không còn hoàn toàn đi theo chính sách “Dải ngân hà”.
Nhưng CLB này hiếm khi tạo cơ hội cho những huyền thoại của mình được giải nghệ tại Bernabeu. Raul Gonzalez đã từng nói anh cảm thấy ghen tị với ngày chia tay AS Roma của Francesco Totti, rằng anh đã có lúc tưởng mình cũng sẽ được chấm dứt sự nghiệp tại CLB quê nhà và trong sự tôn vinh của các khán đài Bernabeu.
Di Stefano rốt cuộc đã giải nghệ tại Espanyol chứ không phải Real, ông bị HLV Miguel Munoz chửi tục trên sân do chơi dưới sức trong trận chung kết Cúp C1 năm 1964 gặp Inter Milan, và quyết định chửi lại của Di Stefano khiến ông bị đẩy khỏi CLB. Di Stefano thậm chí còn từ mặt cả chủ tịch Santiago Bernabeu và chỉ trở lại Real sau khi Bernabeu qua đời.
Emilio Butragueno cùng nhóm “Kền kền” giúp Real Madrid đoạt 5 chức vô địch La Liga liên tiếp ở nửa cuối thập niên 1980, nhưng Butragueno phải rời CLB năm 1995 vì sự trỗi dậy của tiền đạo trẻ Raul Gonzalez trong đội hình. 15 năm sau đến lượt chính Raul phải bỏ Real khi Cristiano Ronaldo đã tới Bernabeu.
Juanito là một người hùng được các Madridista sùng bái vì cầm trịch Real trong những màn ngược dòng lịch sử của CLB. Nhưng một cú đạp vào mặt Lothar Matthaus trong một trận đấu ở Cúp C1 năm 1987 khiến Juanito bị cấm đá cúp châu Âu 4 năm, và Real lập tức “an trí” Juanito tới Malaga sau 10 năm phụng sự.
Khác với những ví dụ trên, Fernando Hierro quyết định tự ra đi vào năm 2003 thay vì bị thúc ép. Hierro chỉ trích Florentino Perez đối xử với cầu thủ “như gia súc”, đặc biệt sau khi một công thần khác là Fernando Redondo bị bán sang AC Milan. Nhưng kể cả không tự đi thì Real cũng sẽ tìm cách hất cẳng Hierro, người trong 2 mùa giải cuối ở Real đã bị báo giới chỉ trích là chậm chạp và không xứng đáng với vị trí đá chính.
Gần nhất Iker Casillas đã rời Real Madrid sau 25 năm gắn bó trong một cuộc họp báo đẫm nước mắt. Casillas rời Real trong những tin đồn rằng anh bị chủ tịch Florentino Perez đuổi đi vì nghi tiết lộ với vao sbobet nội tình đội bóng ra ngoài vì có vợ là phóng viên, từ chối khởi động khi bị yêu cầu ngồi dự bị trong một trận gặp Real Betis, gây thù oán với HLV cũ Jose Mourinho và đuổi thủ môn đồng đội Diego Lopez khỏi CLB để giành lại suất bắt chính.
Trong những huyền thoại rốt cuộc không ở lại được Real tới hết sự nghiệp, không ít người đã trở thành nạn nhân của ham muốn chiến thắng từ CLB. Di Stefano, Butragueno, Raul đều đã ra đi khi Real ở vào giai đoạn suy thoái và bản thân họ cũng đã xuống phong độ. Casillas trong khi đó đã tự đẩy mình khỏi CLB vì chơi trò chơi chính trị một cách quá đà, còn Juanito không giữ lại được chỗ đứng của mình ở Real vì một giây phút điên rồ.
Cristiano Ronaldo e rằng cũng sẽ tới lúc gặp một đoạn kết như vậy. Rời Real khi vẫn đang trên đỉnh cao chiến thắng có lẽ sẽ là một lựa chọn khôn ngoan để Ronaldo giữ lại thiện cảm của mình với “Los Blancos”, và nếu không thành công ở Juventus thì CR7 cũng chẳng có gì để tự trách mình khi tuổi tác đã cao.